Chỉ vì tôi hay cười mà mẹ chồng tương lai cho rằng tôi là người dễ dãi và nhất quyết không cho cưới.
Tôi biết yêu khá sớm, khi còn là học sinh lớp 9 tôi đã bắt đầu thích một anh bạn cùng trường. Nhưng tất cả chỉ là tình yêu đơn phương. Thời gian thấm thoắt trôi, tôi vẫn thích anh và không dám nói. Cho đến năm tôi học lớp 11 anh bất ngờ tỏ tình với tôi. Lúc ấy tôi hạnh phúc đến mức không thể đứng vững, nhận lời yêu anh còn lắp bắp không rõ từ. Tình yêu tuổi học trò của chúng tôi trong sáng và hồn nhiên lắm. Ban đầu chỉ là những cái nắm tay cũng ngượng ngùng, những cái thơm má vội vàng, hạnh phúc ngây ngất. Cho đến khi tôi thi xong tốt nghiệp, chúng tôi mới đi quá giới hạn.
Ban đầu, tôi cũng lo sợ anh sẽ như những câu chuyện tôi vẫn nghe kể, chàng trai sẽ rời bỏ cô gái sau khi chiếm được "cái nhàn vàng". Nhưng rất may là anh vẫn bên cạnh tôi, quan tâm và yêu thương tôi rất nhiều.
Anh thường nói yêu nhất những lúc tôi cười và luôn thích trêu chọc cho tôi cười tươi hết cỡ vì "đó là nụ cười đẹp nhất anh từng thấy". Chính nhờ những lời động viên, yêu thương của anh mà tôi không còn ngại ngần khi nở nụ cười híp cả mắt, rộng hết cả khoang miệng của tôi.
Tình yêu non trẻ của chúng tôi may mắn là không gặp phải thử thách gì quá lớn. Đến khi học đại học, dù không học chụng trường nhưng hai đứa vẫn ở gần, luôn yêu thương và chia sẻ cùng nhau.
Sau khi ra trường, xin được công việc ổn định, anh đã dẫn tôi về nhà gặp bố mẹ anh để xin cưới. Ngày đầu tiên đặt chân đến nhà anh tôi run tưởng chừng như không đứng vững. Cũng may là có anh ở gần động viên, lại đúng vào ngày dỗ, công việc bận rộn nên tôi bắt đầu thấy khá hơn.
Trong bữa ăn, không hiểu vì muốn tôi đỡ ngại hay làm cho không khí vui vẻ hơn mà anh liên tục kể chuyện cười và trêu chọc tôi. Vẫn hưởng ứng anh nhiệt tình như mọi khi, tôi tạm quên di ngại ngần cười sảng khoái và tươi hết cỡ để gây ấn tượng với cả nhà. Mọi chuyện suôn sẻ cho đến khi ra về nên tôi cảm thấy rất hài lòng vì ngày đầu ra mắt.
Thế nhưng đó chỉ là cảm giác của tôi, mẹ anh lại có suy nghĩ khác hoàn toàn. Không chỉ nói thẳng với con trai rằng không thích tôi, mẹ anh còn tuyên bố rất dị ứng với điệu cười hềnh hệch, ngây ngô của tôi.
"Con gái mà hay cười kiểu ấy chắc chắn là đứa dễ dãi, không ra gì. Không thể chấp nhận cái loại ấy về làm dâu được. Mày mà rước nó về thì chỉ có khổ cả đời, cả cái nhà này rồi cũng sẽ khổ theo" - mẹ anh tuyên bố trước cả nhà.
Khi nghe anh thông báo mọi chuyện tôi tưởng như có ai đó bóp nghẹt trái tim mình. Sao tôi có thể ngờ rằng nụ cười của tôi lại khiến mẹ anh có ác cảm lớn đến vậy? Mặc dù anh vẫn bên cạnh động viên tôi, hứa hẹn sẽ đấu tránh với gia đình để hai đứa bên nhau tôi nhưng tôi có cảm giác tình yêu ấy không thể vượt qua nổi ác cảm của mẹ anh.
Tôi lo sợ rằng nụ cười của tôi, thứ đã mang anh đến bên tôi cũng sẽ là cái cớ để mẹ anh chia rẽ hai đứa, bắt anh rời xa tôi mãi mãi.
(ST)
Friday, February 19, 2016

Thông Tin: Thư Giãn Tâm Hồn
Tìm đến Thư Giãn Tâm Hồn để cho Tâm Hồn nhẹ vơi, cảm nhận cuộc sống đang trôi thêm phần ý nghĩa.
No comments: